Mi Fa

Turbulence - 2018 - ongoing

Turbulence

This series of paintings is a reflection, a rumination, and a consolation for a self-deprecating and day-dreaming puberty, when I felt weird and clumsy like a baby elephant made out of pottery and leaves, or when I felt like a plainly adorned bird, fearfully gazing at the intricate and sophisticated world outside. Such feelings persisted over years as I grew older, and made me wonder if my spirit would ever mature. Still, one of the things age has given me is the ability to reassure myself in times of confusion that I should try to live the moment, because there is no other chance to feel this again.
The chaos and insecurity, if come back at all, would no longer be those of my young and naive years, when I am at the stage of not understanding myself, losing directions in life, and still very innocent. In those bad old days of sadness, what calmed me down the most was that no matter how ugly and sad I felt about myself, I still had the fire within to reach for poetic beauty. Such is a feeling I think exists in each and every of us, making us go at lengths to overcome the self-insecurities to live our best, to find and to keep those moments in life when we feel beautiful.

Những cảm xúc hỗn độn

Loạt tranh này là một sự nhìn lại và an ủi dỗ dành khi nhớ về một tuổi dậy thì mơ mộng nhưng đầy tự ti, lúc tôi thấy mình kỳ dị và vụng về như một chú voi con làm bằng gốm và lá cây, hay lúc tôi thấy mình như một chú chim được trang trí đơn sơ sợ hãi ngắm nhìn thế giới tinh xảo và phức tạp bên ngoài. Cảm xúc đó cứ kéo dài mãi qua những năm tôi lớn dần, và khiến tôi tự hỏi phải chăng tinh thần mình chẳng bao giờ thật sự trưởng thành. Một trong những thứ mà sự trưởng thành cho tôi là khả năng tự nhủ với bản thân khi đang ở trong nỗi bất ổn, rằng hãy cố tận hưởng thời điểm này đi, vì sẽ không còn cơ hội cảm nhận nó sau này nữa.
Sự hỗn loạn bất an nếu có trở lại cũng không còn là cái hoang mang xốc nổi ngây thơ vô cùng tuổi trẻ này - tâm trạng khi ta ở giai đoạn không hiểu chính mình, mất phương hướng cuộc sống, và còn rất hồn nhiên. Điều làm tôi thấy êm đềm nhất trong giai đoạn buồn bã với bản thân là bất kể tôi có thấy mình xấu xí và thô kệch đến đâu thì phủ đầy trong tôi vẫn là mong muốn được vươn đến sự đẹp đẽ thơ mộng, một cảm xúc mà tôi nghĩ luôn tồn tại trong tất cả mọi người. Thứ cảm xúc u buồn và nung nấu đó chính là lý do mà nhiều người trong số chúng ta nỗ lực vượt qua những bất ổn về bản thân mỗi ngày và vẫn cố sống tốt hết mức có thể, để chạm đến và lưu giữ lại những khoảnh khắc mà ta thấy mình đẹp đẽ.
 
notion image
notion image
notion image
notion image
notion image
notion image
 
notion image